Summary
Kiếp trước, Tiêu Noãn Khanh chết trong tay Lục Thiên Dực, nhưng đến khoảnh khắc cuối đời nàng mới hiểu ra, người đã hại Tiêu gia bị diệt môn, hại nàng rơi vào chốn lầu xanh không phải là hắn, mà chính là biểu tỷ thân thiết nhất của nàng – Lâm Uyển!
Trùng sinh một đời, nàng từ hôn, trừng trị trà xanh, thề rằng phải tự tay đưa cả gia đình sói mắt đó xuống hoàng tuyền. Tất nhiên, nàng cũng phải tránh xa Lục Thiên Dực.
Nhưng vị đại nhân lạnh lùng, quyền uy, khiến người người e sợ – Chỉ huy sứ của Cấm vệ quân – lại cứ cố tình đến gần nàng.
Nàng kết bái huynh muội, hắn cũng đòi chen chân.
Nàng tặng lễ vật cho người khác, hắn nhất quyết đòi phần.
Đến cuối cùng, hắn thậm chí còn bắt nàng về phủ, biến nàng trở thành Lục phu nhân danh chính ngôn thuận.
Nàng lạnh lùng nhướng mày, từng bước lùi lại:
“Lục đại nhân, xin tự trọng!”
Hắn lại mỉm cười, từng bước áp sát:
“Nàng và ta là phu thê hợp pháp, do quan phủ ghi nhận. Hà cớ gì phải tự trọng?”