Lỡ Duyên Với Quyền Thần: Phu Nhân Thật Đáng Yêu - Chương 3
Vào lúc này, phủ Tể tướng đã rối tung lên như một nồi cháo.
Nghe tin Tiêu Noãn Khanh bỏ trốn trong ngày thành thân, Tiêu Thế Nho vội vàng chạy đến. Nhìn kiệu hoa trống rỗng trước mặt, trái tim ông như rơi xuống vực sâu.
Lâm Uyển đứng bên cạnh, nước mắt lưng tròng. Tiêu Thế Nho không nhịn được, hạ giọng hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Rõ ràng sáng nay tiễn con ra ngoài vẫn ổn thỏa cơ mà!
Lâm Uyển bất ngờ quỳ “phịch” xuống, giọng nghẹn ngào:
“Cậu, đều là lỗi của Uyển Uyển… Uyển Uyển nhất thời mềm lòng, mới đồng ý với muội muội…”
“Câm miệng!” Tiêu Thế Nho quát lớn, cắt ngang lời Lâm Uyển.
Ông biết rõ, nếu Lâm Uyển nói ra những lời này, danh tiếng con gái ông sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!
Nhưng Tể tướng Lưu Cẩn ở bên cạnh lại lạnh lùng cất tiếng:
“Ngươi đồng ý chuyện gì?”
Lâm Uyển lập tức tỏ ra nhút nhát nhìn Lưu Cẩn, lại liếc sang Tiêu Thế Nho, ý tứ rõ ràng: có Tiêu Thế Nho ở đây, nàng không dám nói bừa.
Quả nhiên, sắc mặt Lưu Cẩn lại càng u ám hơn. Ông ta lạnh lùng nói:
“Ngươi cứ nói đi, có bổn tướng ở đây, không ai dám làm khó ngươi!”
Tiêu Thế Nho làm sao không hiểu câu này chính là nói để ép mình?
Nhưng Lưu Cẩn là quan Nhất phẩm, còn ông chỉ là quan Tam phẩm, sao dám cãi lời?
Lâm Uyển cũng nhận ra Tiêu Thế Nho không dám phản kháng, trong lòng vui mừng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra e sợ. Sau khi liếc Lưu Cẩn một cái, nàng lại nhìn sang nhị công tử của phủ Tể tướng – Lưu Niệm An đang mặc lễ phục đỏ thẫm, cuối cùng giả vờ khó xử, cất giọng:
“Muội muội nói… nhị công tử bị tật, nàng… nàng không muốn gả…”
Một câu nói, đã xác thực chuyện Tiêu Noãn Khanh bỏ trốn.
Đặc biệt, câu “nhị công tử bị tật” như một con dao đâm thẳng vào tim cha con Lưu gia.
Lưu Cẩn lập tức nổi giận, đứng phắt dậy quát:
“Tiêu Thế Nho! Nhìn xem ngươi dạy dỗ ra loại con gái gì! Nếu không phải vì gia tộc hai ta sớm đã có hôn ước, ngươi nghĩ Lưu Cẩn này sẽ thèm để mắt tới nhà Tiêu gia các ngươi sao?!”
“Tể tướng bớt giận!” Tiêu Thế Nho cúi người, vội vàng xin lỗi:
“Tiểu nữ từ nhỏ hiền thục, lại rất hợp ý với nhị công tử, chắc chắn không làm ra chuyện này. Chờ tìm được tiểu nữ, hạ quan nhất định làm rõ nguyên nhân và đích thân tới tạ lỗi với tể tướng.”
Lâm Uyển vẫn quỳ trên đất, cúi đầu, tay nắm chặt đến mức đỏ bầm.
Những lời của Tiêu Thế Nho rõ ràng là đang ngầm cáo buộc nàng nói dối trước mặt mọi người, không nể mặt nàng chút nào.
Hôm nay, nhiều quan lớn quyền quý có mặt như vậy, Tiêu Thế Nho làm vậy chẳng phải đẩy nàng vào chỗ khó xử hay sao?
Ngay lập tức, Lâm Uyển dập đầu trước Lưu Cẩn, giọng nghẹn ngào:
“Tể tướng, tất cả đều là lỗi của dân nữ. Là dân nữ không nên mềm lòng đồng ý…”
Nhưng nàng còn chưa kịp nói hết, bên ngoài đã có người thông báo:
“Là đại tiểu thư nhà Tiêu gia! Tân nương đã trở về!”
Trở về?
Lâm Uyển lập tức hoảng sợ.
Sao lại có thể quay về?!
Nàng rõ ràng đã chi đủ bạc, bảo đám người kia làm nhục Tiêu Noãn Khanh rồi bán nàng vào kỹ viện!
Chẳng lẽ bọn họ chưa bán Tiêu Noãn Khanh?
Ánh mắt Lâm Uyển lóe lên. Kế hoạch của nàng rõ ràng không chút sơ hở, Tiêu Noãn Khanh dù không bị bán thì cũng nhất định đã bị làm nhục!
Hoa tàn nhụy nát, dù có quay về cũng tuyệt đối không thể gả vào phủ Tể tướng!
Đang suy nghĩ, bên ngoài lại vang lên một tiếng kinh hô:
“Lục… Lục đại nhân!”
Lục đại nhân!
Không chỉ Lâm Uyển, mà tất cả mọi người, kể cả tể tướng Lưu Cẩn cũng không khỏi giật mình.
Người có thể được gọi là “Lục đại nhân” đương triều, chỉ có vị đại nhân của Cẩm Y Vệ kia mà thôi.
Nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện cùng Tiêu Noãn Khanh?
Tiêu Thế Nho không chờ thêm được nữa, vội vã đi ra ngoài. Chưa đi được mấy bước, đã thấy Tiêu Noãn Khanh chạy thẳng vào trong.
Vừa rồi ở ngoài cổng, nàng đã nghe người gác cổng nói rằng cha nàng cũng tới!
Đã ba năm rồi, nàng chưa được gặp cha!
Lúc này, nhìn thấy cha mình, khuôn mặt tràn đầy lo lắng và thương yêu, Tiêu Noãn Khanh không kìm được nước mắt, òa khóc nức nở.
“Cha!”
Tiêu Noãn Khanh lao thẳng vào lòng Tiêu Thế Nho, như thể vừa chịu một nỗi uất ức lớn lao, khóc đến mức không kiềm chế nổi.
Tốt quá, cha nàng vẫn còn sống!
Mọi người trong phủ đều kinh ngạc trước phản ứng của Tiêu Noãn Khanh.
Không phải nói nàng bỏ trốn hay sao?
Tại sao lại khóc thương tâm như vậy?
Hơn nữa, bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù này, chẳng lẽ đã bị làm nhục?
Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía Lục Thiên Dực, nhưng thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như dao, không ai dám nhìn thêm, sợ bị Cẩm Y Vệ “mời” đi.
Lâm Uyển thấy bộ dạng Tiêu Noãn Khanh như vậy, trong lòng mừng thầm, chắc chắn kế hoạch đã thành công.
Tuy nhiên, nàng vẫn làm bộ đáng thương, bước tới hỏi:
“Muội muội, sao muội lại về đây? Không phải muội nói muốn chạy…”
Lời chưa dứt, đã bị ánh mắt sắc như dao của Tiêu Noãn Khanh làm nghẹn lại.
Tiêu Noãn Khanh từ trong lòng cha bước ra, nhìn Lâm Uyển với ánh mắt đầy khinh miệt, giơ tay tát mạnh một cái.
“Chát!”
Một âm thanh rõ ràng vang lên, khiến cả sảnh đường chết lặng.
Lục Thiên Dực nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ thích thú.
Ồ, cũng dữ dằn đấy.
Lâm Uyển bị cái tát làm cho sững sờ, sau đó bật khóc đầy đáng thương:
“Muội muội, muội làm gì vậy?”
Lời nói yếu ớt, nước mắt lã chã, trông như một tiểu thư yếu đuối bị bắt nạt.
Kiếp trước, có lẽ Tiêu Noãn Khanh cũng sẽ thấy mình quá đáng. Nhưng giờ đây…
“Ta làm gì à? Tất nhiên là tát ngươi rồi!”
Nói xong, nàng giơ tay tát thêm một cái, mạnh đến mức khiến Lâm Uyển loạng choạng ngã xuống đất.
Tiêu Thế Nho kinh ngạc đến mức hét lớn:
“Noãn Noãn, không được hồ đồ!”
Ngay cả tân lang Lưu Niệm An, người từ đầu tới giờ vẫn im lặng đứng sau Lưu Cẩn, cũng bước lên một bước, trầm giọng nói:
“Tiêu Noãn Khanh, sao nàng có thể ra tay đánh người?”
“Sao lại không thể?” Tiêu Noãn Khanh đôi mắt rực lửa, nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển, từng lời rành mạch:
“Ta bị tiện nhân này hãm hại, suýt chút nữa mất mạng dưới tay sơn tặc. Giờ chỉ tát nàng hai cái, đã là quá nhẹ rồi!”
Nghe xong, cả đại sảnh bàng hoàng kinh hãi.
Tiêu Thế Nho lập tức kéo Tiêu Noãn Khanh sang một bên, lo lắng kiểm tra từ đầu đến chân:
“Sơn tặc? Sao lại gặp phải sơn tặc? Có bị thương ở đâu không?”
Tiêu Noãn Khanh lắc đầu, giọng bình tĩnh hơn:
“Cha yên tâm, Lục đại nhân đã cứu con, chỉ là trong lúc chạy trốn bị vài vết thương ngoài da mà thôi.”
Dứt lời, ánh mắt nàng lại sắc bén quay về phía Lâm Uyển, giọng lạnh như băng:
“Còn tại sao ta lại gặp sơn tặc, thì phải hỏi vị biểu tỷ tốt của ta đây!”
Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Uyển.
Lúc này, Lâm Uyển vẫn ngã ngồi dưới đất, một tay ôm má, nước mắt rưng rưng. Đối mặt với sự buộc tội của Tiêu Noãn Khanh, lòng nàng ta hoảng loạn cực độ, nhưng bên ngoài lại tỏ ra vô cùng oan ức:
“Muội muội nói vậy là có ý gì? Rõ ràng là muội tự nói không muốn lấy nhị công tử của phủ Tể tướng vì người bị tật. Cũng là muội tự bảo muốn trốn ra ngoài, đợi ta ở miếu Thành Hoàng, để ta chuẩn bị hành lý và lộ phí cho muội. Nhưng ta còn chưa kịp rời đi thì tể tướng đã phát hiện muội bỏ trốn. Từ đầu đến cuối ta đều ở trong phủ tể tướng, làm sao biết muội sẽ gặp sơn tặc ở miếu Thành Hoàng?”
Lời nói nghe ra vô cùng hợp lý, như thể nàng ta thực sự vô tội.
Nhưng…
Tiêu Noãn Khanh nhếch môi cười lạnh:
“Ta nói gặp sơn tặc ở miếu Thành Hoàng lúc nào? Biểu tỷ, sao tỷ lại biết rõ thế?”