Summary
Kiều Niệm sống suốt mười lăm năm trong Hầu phủ, là viên ngọc quý trên tay, được cha mẹ yêu thương, huynh trưởng che chở, cả phủ đều nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng tất cả đã sụp đổ vào ngày nàng bị phanh phui chỉ là một giả thiên kim.
Từ đó, cha mẹ từng xem nàng là bảo bối chuyển sang yêu thương Lâm Uyên, người tỷ muội thật sự của Hầu phủ. Ca ca từng cưng chiều nàng cũng vì Lâm Uyên mà lạnh lùng đẩy nàng xuống lầu cao. Ngay cả vị hôn phu của nàng, Tiêu tướng quân uy danh lẫy lừng, cũng đứng về phía Lâm Uyên, bỏ mặc nàng không chút do dự.
Họ thờ ơ nhìn nàng bị vu oan, để mặc nàng bị phạt vào Giặt Y Cục làm nô bộc suốt ba năm trời. Ba năm ấy, nàng sống không bằng chết, chẳng ai ngó ngàng, cũng chẳng ai hỏi han.
Nhưng ai mà ngờ, ba năm sau, Hầu gia phu nhân khóc đến trước mặt nàng:
“Niệm Niệm, cha mẹ sai rồi, theo cha mẹ về nhà đi, được không?”
Tiểu Hầu gia kiêu ngạo trước đây lại quỳ trước cửa nhà nàng suốt một đêm:
“Niệm Niệm, ca ca biết lỗi rồi, muội tha thứ cho ca, được không?”
Tiêu tướng quân, trên mình đầy máu tươi, từng bước tập tễnh tiến đến trước mặt nàng, ánh mắt đau đớn đến xé lòng:
“Niệm Niệm, nhìn ta một lần, chỉ một lần thôi, được không?”
Nhưng, trái tim nàng đã chết đi từ lâu, chết trong những tháng ngày tủi nhục và đau khổ suốt ba năm ấy.
Nhìn lại ư?
Ha, trái tim đó, chết rồi thì rải tro đi mới tốt!
Sau này, Kiều Niệm gặp được một người đàn ông dành trọn cả tâm tư cho nàng. Trong mắt hắn chỉ có nàng, trong lòng hắn chỉ có nàng. Khi nàng sống hạnh phúc, những người từng ruồng bỏ nàng lại chỉ dám nhìn từ xa, chẳng ai dám tiến lại gần, sợ rằng, trong phần đời còn lại, ngay cả việc nhìn thấy nàng từ xa cũng là một điều xa xỉ…